Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

Gác trọ

ÁC TRỌ BAN TRƯA :
Tình cờ trước cửa phòng của hai cô sinh viên trọ học có chú mèo ngày nào củng sang thăm hai cô và vòi vỉnh , không biết vòi vỉnh cái gì? thức ăn hay sự vuốt ve , ban ngày mèo ta cần những thứ đó ...hẳn nhiên mà nhửng buổi khác mà tôi cùng nhiều người khác không biết thế giới riêng của chú mèo ..mèo ta đi loanh quanh phòng trọ nhỏ lắm và khích tướng lên , rồi lục lọi quấn quýt chân tay các cô một lúc mèo ta nằm ểnh xuống sàn khò khè , tiếng bàn phím gỏ lóc cóc làm rung rinh chiếc râu dài đang thiêm thiếp , trong căn gác gổ oi bức , hai cô sinh viên cố chịu đựng cái nóng mùa hè , mèo ta thanh thản đánh một giấc trưa nồng...

áo lua

Nắng sai gòn

New

New ad site from WordLinx team! Win $100 USD!

New ad site from WordLinx team! Win $100 USD!

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

MUA

Nhấp dưới đây 

ÁO LỤA HÀ ĐÔNG


ÁO LỤA HÀ ĐÔNG
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát.
Bởi vì em mặt áo lụa Hà Đông
Anh yêu màu áo ấy vô cùng.
Thơ của anh còn nguyên lụa trắng.
Anh vẩn nhớ em ngồi đây tóc ngắn .
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh .
Linh hồn anh vội vả vào trong hồn mở cửa
Gặp một bửa anh mừng một bửa.
Gặp hai hôm thành nhị kỷ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất thành non.
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Em không nói đả nghe từng giai điệu
Em chưa nhìn đả rộng trời xanh .
Anh vẩn trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diểm tuyệt
Em chợt đến chợt đi anh vẩn biết .
Trời chợt mưa chợt nắng chẳng vì đâu .
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau ?
Để anh gọi tiếng thơ buồn vọng lại .
Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại .
Giận thơ anh chẳng nói nên lời .
Em đi rồi sám hối chạy trên môi.
Những ngày tháng trên vai buồn bổng nặng
Em ở đâu hởi mùa thu tóc ngắn .
Gửi hộ anh màu áo lụa Hà Đông .
Anh vẩn yêu màu áo ấy vô cùng .
Gửi hộ anh bài thơ tình lụa trắng

Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

Tôi Mơ



TÔI MƠ

Trong những nụ cười của tôi , nụ cười khô đắng chát khô rát bờ môi buốt đau , khi không còn nghe về người ta .....và trong tôi tự hỏi lòng mình vì sao ? chỉ có em , những ngừơi đời mới hiểu biết , thông cảm và trả lời , những tháng năm không còn nghe được tiếng cười trong trẻo của em, của con trẻ , những câu hò ru của mẹ , những chuyện tám thường ngày của mọi người . tôi đành lòng quay lưng đi chỉ vội để lại mọi người một lời xin lổi , tôi đả thấm thía của nổi bất hạnh của nước mắt chảy vào cổ họng nghẹn ứ đầy cô độc .Từ nhỏ trong những tháng năm sau này tôi luôn sống trong sự nghi kỵ của mọi người .Buồn tủi trong lòng đầy bất hạnh , nhưng vẩn vui tươi trơ mặt với đời để sống trong nổi im lặng bơ vơ lạc lõng .Tôi không dám trách ai , nhưng tôi biết trách ai đây ? cha mẹ , ông trời không cho tôi được nghe và cảm nhận được tiếng nói ! ngồi úp mặt xuống bàn , tôi lại mơ ...